Thức dậy cùng con trai tại Mỹ, hoa hậu Phạm Hương hoang mang khi bạn bè nhắn hỏi thăm vì đọc tin cô đang ở thành phố Thủ Đức.
Giữa tháng 5, trên các diễn đàn, một số tài khoản mạng xã hội đăng Phạm Hương cùng chồng con về nước trở lại showbiz. Có người còn bình luận bắt gặp Phạm Hương trong thang máy khu chung cư nhà họ.
– Cảm xúc của chị ra sao khi vướng tin đồn?
– Không phải lần đầu tôi gặp những chuyện kiểu này. Tôi tự nhủ không quan tâm nhưng vẫn có chút khó chịu khi phải đính chính cho những người thân quen đang thắc mắc về cuộc sống của mình. Có nhiều việc, dù tôi cố giải thích hay chứng minh, người ta đã ác cảm thì nói thế nào cũng vô nghĩa. Tôi nghĩ mình càng ít nói càng tốt.
Tôi hiểu ai hoạt động showbiz cũng khó tránh được những tin đồn. Nhưng tôi không thể mất thời gian, năng lượng mỗi ngày bởi những điều bị thêu dệt. Gần nửa năm nay, tôi ít sử dụng mạng xã hội hay bàn luận gì về ngành giải trí trong nước, bởi tôi muốn rời xa showbiz hoàn toàn.
Với gia đình, bạn bè thân thiết, chúng tôi vẫn giữ liên lạc thường xuyên. Tôi thấy cuộc sống đã đủ đầy và bận rộn, không có nhu cầu chứng tỏ điều gì. Quan tâm lớn nhất của tôi bây giờ là gia đình, con cái chứ không phải những ồn ào, hơn thua ngoài xã hội.
– Cảm xúc của chị ra sao khi theo dõi Khánh Vân thi Miss Universe năm nay?
– Hơn 5 năm trước, tôi đến Mỹ thi Miss Universe 2015. Tôi ủng hộ tất cả đại diện nước nhà tại “đấu trường nhan sắc” này, nhưng quý nhất là Khánh Vân. Cô ấy từng là thí sinh thi chung với tôi ở Hoa hậu Hoàn vũ Việt Nam 2015. Bốn năm sau, Vân đã tỏa sáng đúng thời điểm, đoạt danh hiệu hoa hậu.
Hành trình của Khánh Vân tại Miss Universe năm nay khá gian nan, thử thách bởi ảnh hưởng của dịch. Theo dõi Vân từ ngày đầu đến đêm chung kết, tôi nghĩ Vân đã thành công. Cô ấy có được sự yêu thương của khán giả, đó là điều quan trọng hơn cả thành tích.
Những ngày qua, một số trang báo, khán giả nhắc đến tôi trong các bài viết liên quan đến cuộc thi. Tôi hạnh phúc vì bản thân vẫn được gọi tên, dù đã rời showbiz. Xem những hình ảnh Khánh Vân quyến luyến các thí sinh khi chia tay, tôi cũng nhớ đến những người bạn cùng tham gia với mình năm ấy, không biết cuộc sống của họ thế nào. Tôi nhớ sự quan tâm, kêu gọi bình chọn của khán giả và cả sự hỗ trợ nhiệt tình của ê-kíp. Đó là những trải nghiệm đáng giá của thanh xuân.
– Dịch ảnh hưởng thế nào đến cuộc sống của chị ở Mỹ?
– Công việc kinh doanh riêng của tôi trước giờ không bị xáo trộn gì nhiều, bởi tôi có thể quản lý từ xa được. Tôi hạn chế ra đường, quan tâm, chăm sóc gia đình nhiều hơn. Ngoài ra, tôi tranh thủ thời gian rảnh đi học thêm ngành thiết kế nội thất để phục vụ cho công việc kinh doanh sau này.
Tôi là người hướng đến sự tích cực, sống vì gia đình và rất thích ở nhà. Con trai cũng mang lại niềm vui, khiến tôi không buồn chán những ngày giãn cách xã hội. Tôi vẫn theo dõi tin tức về tình hình dịch và nhắn tin, động viên vài bạn bè, người thân. Sức khỏe và tinh thần của những người xung quanh tôi đều ổn. Thành công hiện tại của tôi là gia đình hạnh phúc, con cái lớn khôn, khỏe mạnh. Tôi không có gì nuối tiếc. Tôi nghĩ nếu chấp nhận theo thời thế, thay đổi và thích nghi thì sẽ dễ dàng vượt qua khó khăn.
– Một ngày bình thường của chị bắt đầu thế nào?
– Tôi dậy sớm chuẩn bị đồ và đưa con trai – bé Max – đi học. Sau đó, tôi tập yoga, ăn sáng và làm việc. Buổi chiều, tôi đón con, đưa con đi học bơi. Ở đây đang vào hè, Max được học thêm các môn thể thao để tăng cường sức khỏe. Buổi tối là thời gian cả gia đình quây quần dùng cơm và trò chuyện cùng nhau. Những dịp cuối tuần, chúng tôi thường đi dã ngoại, cho con khám phá thế giới, gần gũi với thiên nhiên. Nhưng vì dịch, tôi cũng chỉ chọn những địa điểm an toàn và không quá đông đúc.
– Khả năng nội trợ của chị được phát huy ra sao khi làm vợ, làm mẹ?
– Tôi từng là cô giáo nên có kinh nghiệm sư phạm, việc dạy con nhờ vậy cũng dễ dàng hơn. Tuy nhiên, môi trường và văn hóa ở Mỹ khác nhiều so với ở nhà. Tôi phải làm quen và học thêm nhiều kỹ năng mới của các bà mẹ phương Tây.
Tôi cũng thích ăn và nấu ăn. Khi ở trong nước, thích món gì là tôi có thể gọi về nhà thưởng thức. Ở đây, đồ ăn không phong phú, khẩu vị cũng khác, tôi lại kén ăn nên phải tự tìm công thức riêng. Thỉnh thoảng, tôi nhờ người thân gửi nguyên liệu sang để nấu đãi cả nhà. Có đi xa mới thấy thèm hương vị quê hương biết chừng nào.
– Chị lên kế hoạch khi nào về nước?
– Tôi cũng muốn con trai về thăm quê hương, thăm họ hàng và được ăn Tết cổ truyền, nhưng tất cả đều phụ thuộc vào thời gian học của Max. Hơn nữa, tình hình dịch vẫn chưa hoàn toàn được kiểm soát. Khi nào các chuyến bay thương mại mở lại và Max có kỳ nghỉ dài, chúng tôi lên kế hoạch về nước.
Theo VnExpress