đọc tin nhanh

Sài Gòn ngày 14 tháng 7 năm 2020 lúc 22:30.

Lại một cảm giác kì lạ khiến tôi không tài nào chợp mắt. Dù đã trở về sau chuyến đi được vài ngày nhưng tôi vẫn chưa thoát khỏi tâm trạng đó. Mọi ký ức về hành trình 5 ngày 4 đêm của chuyến CRV thiện nguyện Sài Gòn Gia Lai, như được tua lại một cách chậm rãi và từ tốn.

Bạn biết không? Gần 200 doanh nhân Sài Gòn hối hả, phấn khởi và tràn đầy năng lượng tại buổi lễ xuất phát. Cảnh tượng ấy thật làm cho người khác ngộp thở vì sự náo nhiệt ấy. Thế là chúng tôi bắt đầu di chuyển, tiếng bộ đàm của TBTC cất lên “anh chị em chuẩn bị xuất phát và nối đuôi nhau theo số thứ tự. Số 1 chạy đi số 1”. Cũng mất một khoản thời gian dài chúng tôi mới vượt qua dòng người trật cứng trước khu đô thị bởi giờ đó là giờ cao điểm tại khu này. Đoàn chúng tôi đã xuất phát và di chuyển như thế.

Ngày thứ nhất và ngày thứ hai trôi qua nhanh chóng với buổi giao thương tại ks Pleiku gần 500 doanh nhân Sài Gòn- Gia Lai, kết thúc một ngày bằng đêm gala ấm áp.

Và ngày thứ 3, ngày mà tôi thấy mình như được đón nhận và được nhận ra rằng mình sinh ra trên cuộc đời này chính là điều may mắn, ngày mà tôi thấy mình có giá trị với chính mình. Các bạn có biết tại sao tôi lại đặt tiêu đề là Chính tôi và chính chúng tôi ko? Bởi tôi đang viết cho những cảm xúc vụn vỡ của tôi và những cảm xúc còn âm vang của đồng đội tôi. Tôi nhớ như in cái ngày đó, chúng tôi ăn vội bát cơm, uống nhanh ngụm nước và vội vàng vừa đi vừa ăn miếng bưởi tráng miệng. Tôi nhớ lại mà thấy thương cho anh Văn, vừa đứng vừa ăn kiểu buffe. Rồi thêm anh Thanh, không thèm ăn đồ ăn gì hết mà chỉ chang canh vô chén cơm rồi húp cái ọt. Coi như là xong bữa ăn. Anh Tân thì ăn nhanh mà toàn cơm với cơm để lấy sức tí còn chạy. Vậy đó, mọi người rời đi sau bữa cơm vội thì lại bắt tay vào công việc mình phụ trách.

chinhtoi-caravan-1

Nói tới đây tôi lại thương ông anh của tôi. Anh nhỏ nhắn gầy guộc, đen nhẻm vậy mà đã cùng Trưởng ban vận chuyển giúp tôi cả trăm thùng quần áo giữa cái nắng gay gắt của KBang từ khu anh Hùng Núp qua đối diện khuôn viên đang tổ chức hội chợ giữa 14 gian hàng của các xã với nhau. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao ảnh đen thui và thân hình mảnh mai vậy rồi, ăn có chén cơm với canh hà, mà làm thì hơn cả chục thanh niên. Anh Tân thì cũng không kém việc phụ giúp cô em gái này, hì hục de xe, chất hàng, dở hàng xuống cho gian hàng, tôi nghĩ lúc đó cũng tiêu luôn mấy chén cơm mới ăn.

chinhtoi-caravan-3

Lòng tôi lại trỗi dậy sự hàm ơn dành cho hai anh và cho vị thuyền trưởng của tôi. Lúc này tôi tiếp tục bối rối vì làm sao một mình tôi xử lý hết đống quần áo này trong khi bà con đã bắt đầu kéo nhau tới kín cả gian hàng, nếu bạn đứng từ ngoài nhìn vào thì sẽ ko thấy tôi bởi vì tôi đã được bọc lại bởi đám đông ấy. Thế là các chị từ gian hàng khác chạy lại phụ giúp tôi chất hàng lên bàn để chuẩn bị cho phiên chợ ấy. Và trong khoảng thời gian ngắn chúng tôi đã chất đầy quần áo theo từng khu từ người lớn tới trẻ em. Và như có âm thanh từ xa vọng vào, ” Uyên ơi, gian hàng của mình đâu em? Em đâu rồi? Tụi chị không thấy em”. Mừng quá các bạn àh. Ekip của tôi đã tới kịp trước khi gian hàng mở bán. Và lúc này bà con cũng đã đứng chen chút, kín mít cả khu hội chợ.

chinhtoi-caravan-2

Tôi ghét cái nắng lúc đó kinh khủng, bạn nghĩ đi giữa dòng người đông như thế mà nắng vẫn cứ nắng và nóng vẫn cứ nóng. Và rồi ánh mắt tôi dừng lại bởi hàng đầu, các cô bé, cậu bé nhỏ xíu cũng xếp hàng để tham gia việc mua sắm tại gian hàng 0 đồng của tôi. Ánh mắt ấy đẹp ko thể tả, sâu hút và long lanh khiến ai đó đã lỡ chạm vào thì thể muốn rời đi. Và cũng chính ấy mắt ấy làm tôi không thể chờ thêm được nữa mà mở bán trước giờ qui định.

Vèo một cái gian hàng trống trơ. Trong vòng 2h đồng hồ chúng tôi phục vụ cho hơn 1000 đồng bào nơi đây với số lượng quần áo khá nhiều. 4000 quần áo cũ và 1200 áo mới.

Đây có lẽ là lần sale thành công nhất của tôi trong 11 năm qua. Bán hàng 0 đồng nhưng tôi nhận lại nhiều ơi là nhiều niềm vui của bà con, nhiều hạnh phúc khi lần đầu tiên các con nhận được 1 con thú nhồi bông. Cảm ơn anh, người thủ lĩnh của tôi đã tin tưởng giao nhiệm vụ lần này cho tôi, để tôi nhận lại quá nhiều giá trị của sự cho đi. Tôi nhận thấy hạnh phúc của chính chúng ta là được cho đi.

Câu chuyện của tôi và đồng đội tôi xin kết thúc tại đây. Cảm ơn hành trình CRV đã tạo nên một ký ức đẹp cho chính tôi và chính chúng tôi.

*Bài dự thi của Thành viên đoàn Caravan Kết nối yêu thương 2020

Tác giả: Giấu tên